Minh Triết đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu níu tay Lâm An
“Không phải chứ, cậu thực sự thích tôi từ khi ấy.”
Lâm An không nói gì. Không nói gì nghĩa là không phủ nhận.
“Con mẹ nó, Lâm An. Cậu thật sự thích tôi từ khi ấy, vậy mà làm thế nào cậu có thể nhịn được đến tận bây giờ vậy.”
Lâm An ngẩng mặt nhìn cậu.
“Nhịn không được, nhiều lần lấy hình cậu…”
Minh Triết vội đưa tay bịt miệng Lâm An, mặt cậu đỏ au.
“Được rồi, được rồi. Tôi tưởng cậu ít nói, gần đây mới nhận ra, cậu đúng là không nói nhiều, nhưng không gì là cậu không dám nói”.
Lâm An cầm bàn tay trên miệng mình xuống, đoạn ghé vào tai Minh Triết thì thầm.
“Cậu cậu….”
Chàng trai Minh Triết khốn khổ bị tiến sĩ An mặt không đổi sắc nói mấy câu đen tối, nói cho đến cứng họng.
Cậu phát hiện ra, mặt dày đến mấy cũng không đọ được với tiến sĩ An lúc đóng cửa tắt đèn.
Được rồi, chàng trai này là của tôi. Vẻ mặt này của anh ấy, chỉ mình tôi được chiêm ngưỡng.
Tự hào với chính bản thân mình xong, Minh Triết nhào vào người Lâm An.
“Nào, tiến sĩ An, hôm nay không cần phải nhịn.”
Bình luận về bài viết này